Chương 128: Con sâu độc âm thầm mài cánh
Trước khi gặp phải các tu sĩ của Đọa Lạc Quan, trong tâm trí của những kẻ thuộc dòng dõi đại môn phiệt như Bùi Vân Cừ, mặc dù các tu sĩ Đọa Lạc Quan có sức mạnh ghê gớm, nhưng cũng chỉ giống như cỏ dại không thể cắt sạch. Chúng chỉ hơi phiền phức một chút. Ấn tượng cố hữu của nàng về các tu sĩ Đọa Lạc Quan là, bọn họ chẳng qua chỉ là lũ chuột sống dưới cống rãnh mà thôi.
Nhưng đêm đó, tu sĩ Đọa Lạc Quan đã ám sát Tề Dũ hoàn toàn thay đổi nhận thức của nàng.
Nếu không nhờ Cố Thập Ngũ nắm chắc phần thắng trước tu sĩ Đọa Lạc Quan kia, thì cả Tề Dũ, Cầm Hương và nàng – kẻ đứng xem náo nhiệt – đều hẳn đã chết.
Nàng cảm thấy ngay cả khi Bành Thanh Sơn hay Lệ Khi Trị có mặt cũng không giúp được gì.
Công phu chân khí của tu sĩ Đọa Lạc Quan kia tuy chưa chắc đã mạnh hơn Lệ Khi Trị, nhưng nếu thật sự chiến đấu đến cùng, dù hắn chết đi, e rằng tất cả bọn họ cũng sẽ bỏ mạng.
Chân khí quái dị, khả năng cảm nhận và kiểm soát cơ thể siêu việt, còn có áo giáp nội công tựa như Huyền Giáp. Cả sâu độc mà chân khí cũng không chống đỡ nổi…
Thêm vào đó là những mưu mô kế hoạch liên tục của kẻ như Tạ Vãn.
Nàng chỉ cảm thấy nhận thức của mình về các tu sĩ Đọa Lạc Quan quá mức nông cạn.
Lần này, Tùng Khê Thư Viện và Tiềm Tâm Thư Viện đã tổng hợp lại tất cả các sách ghi chép về việc tu hành của triều Tùy, và những ghi chép về Đọa Lạc Quan càng làm cho tầm mắt của nàng mở rộng thêm.
Ít nhất có ba cuốn nhật ký của các tướng quân xuất thân từ U Châu đã rõ ràng chỉ ra rằng. Những tu sĩ của Vô Danh Quan thời Tùy, dù không dựa vào độc trùng hay các thủ đoạn khác, mà chỉ dùng kiếm để giết địch, vẫn là vô địch trong giới tu hành cùng cảnh giới.
Đặc biệt, vị tu sĩ Bát Phẩm của Vô Danh Quan kia, trong một trận đại chiến, từng một mình đánh bại ba tu sĩ Bát Phẩm khác!
Pháp môn chân khí tạo nên thần thông có khoảng cách quá lớn.
Ba cuốn nhật ký của các tướng quân này tuy đều xuất phát từ góc nhìn riêng của mỗi người. Nhưng tất cả họ đều đồng ý rằng, nếu không có Vô Danh Quan kia chống đỡ, con thuyền rách nát giữa bão tố của triều Tùy sớm đã chìm từ bốn năm trước rồi.
Mấy trận chiến then chốt mà dòng họ Lý tập trung binh lực phát động. Ít nhất hai lần trong số đó đều thất bại do tu sĩ của Vô Danh Quan ngăn cản, không thể chiếm được thành trì quan trọng.
Từ đây suy đoán, pháp môn chân khí của đệ tử chân truyền của Đọa Lạc Quan mạnh hơn nhiều so với pháp môn chân khí mà các đại môn phiệt hiện nay đang nắm giữ.
Pháp môn chân khí của Tạ Vãn đã cực kỳ kỳ lạ. Bản mệnh trùng của hắn kết hợp với chân khí. Nó không chỉ tựa như vật sống có thể khai thác đáng kể giác quan và tiềm năng của hắn. Nó còn khiến cảm xúc của hắn trở nên điên cuồng, chiến đấu hoặc tu luyện trong trạng thái si mê.
Tạ Vãn còn chỉ là Ẩn Đạo Tử, trên hắn còn có các nguyên lão của Đọa Lạc Quan.
Những nguyên lão này và Đạo Tử cuối cùng được chọn lựa, pháp môn mà họ tu luyện chắc chắn lợi hại hơn pháp môn của Ẩn Đạo Tử.
Vậy thì, đệ tử cuối cùng thừa kế đạo thống của Đọa Lạc Quan, tu luyện pháp môn cao cấp nhất thì ai có thể kháng cự được?
Nếu có loại pháp môn cao nhất, mạnh nhất thế gian này, dường như không có tu sĩ nào có thể từ chối. Nó giống như chẳng mấy ai có thể từ chối làm hoàng đế vậy.
...
Xe ngựa của An Tri Lộc và Hứa Thôi Bối tiến vào thành U Châu vào buổi chiều.
Hoa Thương Minh, người trước đó mắc bệnh nặng kỳ lạ, đích thân dẫn người nghênh đón bên ngoài thành.
Dù sau khi lệnh thăng chức tới nơi, địa vị của Hứa Thôi Bối và Hoa Thương Minh là ngang nhau. Nhưng thực tế Hứa Thôi Bối có quyền giám sát, là người từ Trường An cử tới để giám sát quân đội U Châu.
"Đều là huynh đệ của Cố Thập Ngũ, không cần khách sáo."
Nhưng câu đầu tiên sau khi gặp mặt của Hứa Thôi Bối đã hoàn toàn xóa tan mọi lo lắng của Hoa Thương Minh.
Trước đó, Hoa Thương Minh cũng đã hiểu sơ qua về Hứa Thôi Bối qua một số lão binh ở đây, biết rằng người này có thực tài, không thích nói chuyện hão huyền.
Vì vậy, hắn ta cũng không khách sáo, trực tiếp hỏi Hứa Thôi Bối vừa mới nhậm chức tại U Châu có cần đặc biệt chăm sóc điều gì không.
Hứa Thôi Bối im lặng trong một nhịp thở, đưa ra hai yêu cầu: "Giúp ta tìm hai cô nương, tránh để người ta nghĩ ta bị nhốt lâu ngoài quan ải sinh ra vài thói quen xấu. Và nữa, giúp thằng nhóc này nhập quân tịch. Nó là trẻ mồ côi chiến tranh, được Ngũ Hoàng Tử tiến cử đến dưới trướng ta làm việc, lại là một tu sĩ, chắc đủ tiêu chuẩn đăng ký."
Người mà ông ta nhắc tới chính là An Tri Lộc, kẻ luôn đi theo bên cạnh.
"Ngũ Hoàng Tử?"
Nghe đến cái tên này, Hoa Thương Minh cảm thấy đừng nói là tu sĩ, dù là kẻ tàn tật cũng có thể nhập quân tịch.
An Tri Lộc lúc này mới biết lá thư tiến cử đã bị ngâm nát hóa ra là do Ngũ Hoàng Tử viết.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã nhận ra rằng, Ngũ Hoàng Tử không chỉ là quý nhân vượt xa tưởng tượng của hắn, mà còn cả Cố Thập Ngũ – kẻ thường xuyên sai người liên lạc với Hứa Thôi Bối dọc đường – cũng là người có địa vị vượt xa suy nghĩ của hắn.
"Có chơi gái chưa?"
Sau khi Hứa Thôi Bối an bài chỗ ở trong phủ do quan gia U Châu cấp, ông ta hỏi An Tri Lộc đang cúi đầu suy nghĩ.
An Tri Lộc gật đầu: "Chơi rồi, từng đi hai lần, tốn tiền, thấy đắt nên ta sau đó không đi nữa."
Hứa Thôi Bối cười: "Tối nay ta dẫn ngươi đi cùng? Không cần ngươi trả tiền."
An Tri Lộc lắc đầu: "Cô nương lúc trước quen biết đã bị một thương nhân Hồ thương mua mất."
"Tiểu tử, chỗ đó chơi chơi thì được, đừng dễ dàng mê muội." Hứa Thôi Bối cười ha hả.
Thấy An Tri Lộc quả thật không mảy may động lòng, ông ta cũng không ép buộc: "Vậy tùy ngươi, ở đây giúp ta trông nhà cũng được, hoặc có chỗ khác để ở thì cứ tự tiện."
Thực ra ngay từ đầu ông ta cũng không nghĩ An Tri Lộc sẽ đi cùng mình để tìm thú vui.
Tên tiểu béo người Hồ này tuy gọi là An Tri Lộc, nhưng trong xương tủy có bản tính của sói.
Đặc biệt từ khi truyền thụ pháp môn tu hành trên đường, Hứa Thôi Bối đã cảm thấy An Tri Lộc giống như loại sói đói. Nó thấy xương là sẽ cắn chặt không buông, dù có bị giết chết cũng không chịu nhả ra.
Những con sói ở thảo nguyên to béo cũng không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là những con sói gầy yếu đến tận xương, dù chết cũng có thể cắn mất miếng thịt của ngươi.
An Tri Lộc, một đứa trẻ mồ côi chiến tranh, không có bất kỳ nền tảng hay mối quan hệ nào. Trong túi cũng chẳng có vài đồng dư thừa, muốn có được những pháp môn tu hành mạnh mẽ quả thực rất khó khăn.
Vì vậy, trong việc nghiên cứu tu hành, hắn có một sự quyết tâm mãnh liệt.
Chỉ quan sát hắn trong vài canh giờ, Hứa Thôi Bối đã cảm thấy tốc độ tu hành của người này tuyệt đối không chậm.
Là một nguyên liệu tốt.
Chỉ có điều Hứa Thôi Bối không biết rằng, tốc độ tu hành của An Tri Lộc đã chậm hơn bình thường khá nhiều.
Bởi vì hắn có chút phân tâm.
Điều mà tu sĩ hướng tới, đương nhiên là sự mạnh mẽ, và càng mạnh mẽ hơn.
Dẫu rằng dù pháp môn chân khí mà Hứa Thôi Bối truyền dạy cho hắn mạnh hơn vô số lần so với những gì hắn từng tu luyện trước đây, nhưng ngay cả một người mạnh mẽ như Hứa Thôi Bối cũng dễ dàng bị ép phải nhảy xuống vách núi giả chết để thoát thân.
Trên đường trở về U Châu, hắn cũng đã nghe Hứa Thôi Bối kể qua vài chuyện về Tạ Vãn. Theo như tin đồn lan truyền trong thành U Châu trước đó, Tạ Vãn chính là một tu sĩ của Đọa Lạc Quan.
Hôm đó, hắn mạo hiểm lớn đưa kiếm cho Tề Dũ, nhờ vậy được Ngũ Hoàng tử tiến cử.
Sau đó, khi ẩn mình từ xa, hắn cũng chứng kiến trận chiến giữa Tề Dũ, nữ tử Cầm Hương và tên tu sĩ Đọa Lạc Quan kia.
Tề Dũ mạnh đến đâu, hắn đương nhiên hiểu rõ.
Còn cô nương người Hồ tên Cầm Hương kia lại sở hữu vô số pháp môn cường đại khiến hắn chưa từng nghe qua.
Pháp môn chân khí mà Hứa Thôi Bối dạy cho hắn có thể rất mạnh, nhưng những thủ đoạn đối địch của Cầm Hương thì không phải điều mà Hứa Thôi Bối có thể đạt tới.
Thế nhưng, dù hợp sức lại, Tề Dũ và Cầm Hương vẫn không phải đối thủ của tên tu sĩ Đọa Lạc Quan ấy.
Bất kể là dùng sâu độc hay độc dược, hay bất kỳ thủ đoạn nào khác.
Miễn là có thể giết người, đó chính là thủ đoạn tốt.
Sau khi tận mắt chứng kiến vẻ ngoài quái dị của tên tu sĩ Đọa Lạc Quan và cách hắn dễ dàng đánh bại những tu sĩ mạnh mẽ chỉ bằng một bầu sâu độc. Nhiều đêm, hắn mơ thấy mình đứng trên chiến trường nơi cha mình đã tử trận.
Hắn cứ nghĩ, nếu lúc đó cha hắn có trong tay vài thứ sâu độc như thế này, họ sẽ không chết dưới tay quân Khiết Đan.
Nhìn bóng lưng Hứa Thôi Bối cười lớn bước ra khỏi cửa, trong đầu hắn hiện lên lời nói của Hứa Thôi Bối khi đứng bên bờ vực: “Việc đời chính là như vậy, đã làm thì phải làm cho triệt để, còn nếu không thì đừng bước lên con đường này.”
“Vinh hoa phú quý chân chính, cảnh đẹp bậc nhất thế gian, không phải do may mắn mà rơi vào đầu ngươi. Muốn đấu mạng với người ta, phải xem người ta có đủ gan dạ hay không! Ngươi không dám làm, thì dù có cơ hội, ngươi cũng chẳng thành công.”
Không còn đường lui.
Không còn sự thỏa hiệp.
Nghĩ đến đây, hắn không còn do dự nữa, lập tức bước ra khỏi cửa.
Hiện tại, hắn đi theo Hứa Thôi Bối, mang theo thẻ bài giám sát của quân đội, nên dù đi lại trong đêm tối cũng không cần lo lắng về lệnh giới nghiêm.
...
An Tri Lộc trực tiếp đến Vĩnh Ninh Tu Sở ở Nhược Ly Phường. Nhìn từ xa những gã sai vặt áo xanh đứng trước cửa, hiếm hoi hắn lộ ra một nụ cười.
“Tri Lộc ca!”
Một đám sai vặt áo xanh vừa nhìn thấy hắn đã chạy ào tới, nhiệt tình hơn cả khi đón tiếp bất kỳ quý nhân nào.
“An Quý đâu rồi?”
Không đợi bọn họ mở miệng, An Tri Lộc đã rút từ trong ngực ra một túi tiền, nhét vào tay một người: “Các ngươi đi ăn một bữa thật ngon đi.”
“An Quý bị một quý nhân triệu đi làm việc rồi, vận may của hắn không tồi.”
Gã sai vặt áo xanh nhận túi tiền cũng không khách sáo, nhét luôn vào ngực rồi hạ giọng nói: “Chính là hai quý nhân đã đặt cược lớn vào trận tỷ thí giữa Tri Lộc ca và Quan Sơn Khách hôm đó. Họ cảm thấy An Quý hầu hạ không tệ, nên nữ nhân kia đã gọi hắn đi làm vài việc lặt vặt. Nghe nói sau này có thể sẽ theo nàng ấy đi Trường An.”
“Đây đâu chỉ là vận may tốt, quả thực như bị núi vàng rơi trúng đầu.”
An Tri Lộc cười, vỗ nhẹ vai gã sai vặt: “Trịnh chưởng quỹ có ở đây không?”
Gã sai vặt cười, lắc đầu: “Hôm nay chưa thấy ông ấy. Tri Lộc ca có việc tìm ông ấy sao? Nếu cần, để tiểu Thạch đi tìm ông ấy cũng được. Hôm nay bọn họ được nghỉ, rảnh rỗi lắm.”
“Không cần đâu. Ta chỉ muốn báo với chưởng quỹ rằng ta đã nhập quân tịch, đang làm việc dưới trướng vị Giám sát mới đến – Hứa đại nhân.” An Tri Lộc giải thích: “Trịnh Chưởng quỹ đối xử với chúng ta thế nào, các ngươi cũng rõ. Trước đây khi ta đến xin Hứa tướng quân, chưởng quỹ cũng dặn dò ta, dù thành hay không, ít nhất phải báo cho ông ấy một tiếng. Nếu bên ngoài không sống nổi, vẫn có thể quay về Vĩnh Ninh Tu Sở.”
“Tri Lộc ca nhập quân tịch rồi sao?” Đám sai vặt áo xanh reo hò mừng rỡ: “Phải tổ chức ăn mừng một phen mới được.”
Gã sai vặt nhận túi tiền lúc nãy càng thêm vui mừng, nói: “Tri Lộc ca làm việc ở đâu cũng đáng tin, sao có thể thất bại được.”
“Đừng vội đắc ý, đường dài còn ở phía trước. Đừng quên lời ta nói, chúng ta đều là huynh đệ.” An Tri Lộc hơi nheo mắt, trầm giọng nói: “Hiện tại ta chưa gây dựng được gì, nhưng khi đã có chút thành tựu, các ngươi đừng hòng trốn thoát. Lúc đó tất cả đều phải nhập quân tịch.”
“Vậy chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, trước hết giúp Trịnh Chưởng Quỹ tuyển thêm vài người đắc lực.” Đám sai vặt áo xanh đều hớn hở reo hò.
Theo mấy tên nhóc này thấy, một khi An Tri Lộc đã mở lời về việc này. Tuy rằng hắn nói chưa có thành tựu gì, nhưng dựa theo sự hiểu biết của chúng, e rằng chẳng bao lâu nữa việc này sẽ thành công.
“Hiện tại ta đang ở phố Lý Ngư, các ngươi có việc tìm ta thì đến đó. Đi vào hẻm, căn nhà thứ năm bên phải.”
An Tri Lộc khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cúi đầu nhìn gã sai vặt nhận túi tiền, nói: “Thanh Ngưu, An Quý không có mặt, ngươi tạm thời đứng ra dẫn đầu. Sau khi hoàn thành công việc ở ba chỗ Tu Sở này, ngươi sắp xếp một hai người đến chỗ ta chờ sẵn, phòng khi ta có việc có thể tìm được người ngay.”
“Không vấn đề gì. Đại khái chúng ta góp tiền thuê một chỗ nhỏ gần đó, rồi sắp xếp người trực luôn ở đó là được.”
Gã sai vặt nhận túi tiền tên là Chương Thanh Ngưu, làm việc rất linh hoạt. Sau khi vui vẻ đồng ý, thấy An Tri Lộc vẫy tay định rời đi, hắn chợt nhớ ra điều gì, hạ giọng nói: “Tri Lộc ca, đêm qua trong thành ít nhất mười mấy phủ của các quý nhân bị cướp. Người ta đồn là do người của Bồ Tát Vô Đầu Miếu làm, nhưng chúng ta điều tra thì không giống. Điều kỳ lạ nhất là, sáng sớm hôm sau bọn họ đã trả lại toàn bộ đồ cướp được. Nhưng khi quan phủ đến hỏi từng nhà, không một ai thừa nhận bị cướp.”
Sắc mặt An Tri Lộc không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “Đây là việc giữa các quý nhân. Họ không dám thừa nhận vì sợ rằng kẻ cướp đã lấy được bằng chứng gì đó. Nếu sau này bị tố cáo là đồ bị cướp từ nhà họ, họ sẽ không chịu nổi trách nhiệm.”
Chương Thanh Ngưu gật đầu, lại hạ giọng: “Ngoài những quý nhân này, còn có một số gia đình bình dân cũng bị cướp. Những gia đình khác không có gì đặc biệt, nhưng ngươi biết Đinh Vượng ở dịch trạm Hương Xuân chứ? Gã keo kiệt lắm, trước đây sai bọn ta làm việc nhưng cuối cùng chỉ trả bảy phần tiền công đã hứa.”
"Đương nhiên ta nhớ rõ kẻ này, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu chuyện phiền phức với hắn." An Tri Lộc khẽ nói: "Ngươi đặc biệt nhắc tới người này, có gì mờ ám sao?"
"Ta nghe Giản Lão Lục nói, đêm trước tên này lén lút mang một gói đồ đến chỗ tình nhân của hắn."
Chương Thanh Ngưu nhìn quanh, thấy ngoài bọn tiểu lại áo xanh họ ra thì cũng không ai để ý, mới thấp giọng nói: "Đêm trước đưa đồ đi, đêm qua liền gặp chuyện. Chúng ta nghe nói mấy nhà khác bị cướp, những đại nhân vật trong nhà tuy đều không thừa nhận, nhưng hình như đều rất lo sợ. Nhưng tên này lại có vẻ đắc ý, Tri Lộc ca, huynh nói xem trong gói đồ kia của hắn có điều gì mờ ám không?"
"Các ngươi cứ giả vờ không biết, đừng làm gì cả, đợi ta dò xét thêm đã." Trong lòng An Tri Lộc đã có tính toán, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như thường.
Hắn cũng không tỏ vẻ quá hứng thú, phất tay rồi trực tiếp trở về viện nhỏ của Hứa Thôi Bối.
Vừa trở về viện không bao lâu, đang trầm tư thì trong ngõ yên tĩnh chợt vang lên tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa ngừng ngay ngoài viện, hắn vừa bước vào sân thì đã nghe tiếng An Quý vang lên ở cửa: "Tri Lộc ca?"
"A Quý, sao ngươi lại đến đây?" An Tri Lộc ngạc nhiên reo lên.
"Ta vừa trở về Vĩnh Ninh Tu Sở một chuyến, ngay sau khi ngươi rời đi. Ta nghe nói ngươi tìm ta, giờ ta rảnh rồi nên liền vội vàng đến tìm ngươi." An Quý bước vào cửa, nhìn An Tri Lộc với vẻ mặt đầy hân hoan. Hắn còn cảm thấy vui hơn cả Tết nguyên đán: "Tri Lộc ca, nghe nói ngươi đã làm quan rồi, gian nan chịu khổ giờ đã có thành quả rồi."
"Quan nhỏ tí như hạt mè, vừa vào quân tịch, chỉ giúp Hứa tướng quân trông coi viện nhỏ, làm chút việc lặt vặt thôi." Trước mặt An Quý, An Tri Lộc cũng có vài phần sức sống của thanh niên, vỗ vai An Quý, cười toe toét: "Tướng quân biên ải còn thua xa gã gác cổng phủ các quan lớn ở Trường An. Nói gian nan chịu khó ra thành quả, ngươi mới là người thực sự thành công. Ta sắp tới có việc phải đến Trường An, có lẽ sẽ cần nhờ cậy ngươi."
"Tri Lộc ca bất kể ở đâu cũng có thể tỏa sáng." An Quý chân thành nói: "Ngươi đã có cơ hội này, nhất định sẽ vụt bay lên."
Vừa dứt lời, bụng An Quý chợt réo lên ọc ọc.
Âm thanh này, đối với đám trẻ mồ côi chiến tranh như An Quý và An Tri Lộc thì quá đỗi quen thuộc.
"Tri Lộc ca, chỗ ngươi có gì ăn tạm không?" An Quý chẳng khách sáo chút nào trước mặt An Tri Lộc: "Tối qua bận suốt đêm đến giờ, ta chỉ kịp ăn hai cái bánh, ngay cả bát canh nóng cũng chưa được uống."
"Sao lại bận đến thế?" An Tri Lộc vừa mời An Quý vào trong phòng, trong viện của Hứa Thôi Bối có không ít thịt muối. Vốn hắn đã hấp một miếng trên bếp, lại có bánh bột tiêu mà Hoa Thương Minh sai người mang tới, cũng đủ cho An Quý ăn ngon rồi.
"Bây giờ ta đang làm tạp dịch dưới trướng của Bùi Nhị tiểu thư, Bùi Vân Cừ." An Quý đã quen việc, trước tiên pha trà cho mình và An Tri Lộc, rồi bắt đầu ăn bánh và thịt muối. Hắn vừa ăn uống vừa nói chuyện, miệng không ngừng nghỉ: "Tối qua Bùi Nhị tiểu thư đến Tùng Khê Thư Viện bận suốt đêm. Ta cũng bận suốt đêm, giúp lái xe ngựa đưa đón học sinh của Tùng Khê Thư Viện và Tiềm Tâm Thư Viện."
An Tri Lộc nghe vậy liền hạ mí mắt, nghiêm trọng nói: "A Quý, sau này ngươi nhất định phải cẩn ngôn thận hành- cẩn thận lời nói của mình. Bùi Nhị tiểu thư là nhân vật đứng vị trí đầu sóng, ngọn gió của Đại Đường ta. Đừng nói là mỗi cử động của nàng không biết sẽ gây ra bao nhiêu phong ba bão táp. Ngay đến cả hành tung của nàng, một câu nói đùa của nàng, cũng không biết có bao nhiêu người có ý đồ đang để mắt tới. Sau này tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ một chút. Thậm chí việc ngươi làm việc dưới trướng nàng cũng không được tùy tiện nói ra. Làm việc dưới trướng nàng, tiền đồ đương nhiên sáng lạn, nhưng cũng rất nguy hiểm, nhất định phải giữ kín miệng."
"Tri Lộc ca, huynh nói gì thế, chúng ta làm việc ở Vĩnh Ninh Tu Sở bao nhiêu năm nay, lẽ nào không có chút nhãn lực sao?" An Quý ha ha cười, chọn một miếng thịt muối béo ngậy, cắn ngập răng: "Chỉ nói với Tri Lộc ca thôi, dù ta có giấu cả thiên hạ, lẽ nào còn giấu được Tri Lộc ca sao? Huynh đệ chúng ta, Tri Lộc ca bản lĩnh lớn, miệng lại kín hơn tất cả mọi người. Không như A Ngưu bọn họ, ta với họ còn không dám hé răng nửa lời."
"Bình thường chúng nó không nghiêm túc, đó là vì chưa gặp phải việc lớn chính đáng. Gặp loại việc này, chúng nó cũng có chừng mực." An Tri Lộc tự mình cũng xé một miếng bánh trộn tiêu từ từ ăn. Hắn thấy miếng thịt muối kia An Quý một mình ăn chắc không đủ, bèn đứng dậy rửa thêm một miếng thịt muối hấp trên bếp. Hắn lại thêm ít củi khô vào lò, rồi tiếp tục trò chuyện với An Quý: "Sau này chúng nó theo chúng ta chắc chắn sẽ làm không ít việc dễ mất đầu, miệng tự nhiên sẽ kín."
An Quý thấy An Tri Lộc không động đến miếng thịt muối nào, trong mắt đã có hơi nước: "Tri Lộc ca, huynh đối với bọn đệ thật tốt, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ."
"Đều là anh em cùng nhau sống sót qua khó khăn, nói những điều này làm gì." An Tri Lộc cười cười: "Ngươi hãy kể cho ta nghe, Bùi Nhị tiểu thư đến Tùng Khê Thư Viện làm gì, có phải chọn người đưa về Trường An dùng không?"
Thần sắc An Quý cũng trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Thực ra không phải, ta không hỏi, nhưng khi đưa đón những học sinh đó, ta nghe được một số cuộc trò chuyện của họ. Cộng với việc ta quan sát hành động của họ, ta cũng đoán được đôi chút. Chuyện tối qua chắc Tri Lộc ca cũng đã nghe nói, thực ra chuyện bọn đạo tặc vào phủ các quan lớn giàu có cướp bóc chỉ là việc nhỏ, chuyện xảy ra trước đó mới là lớn. Có người đã sử dụng 'Kinh Phong Tiễn' - loại mũi tên chỉ có cấm vệ trong cung Trường An mới có. Mà khi đó, ngũ hoàng tử cũng đang ở trong thành, có lẽ là có người muốn vu oan giá họa lên đầu Ngũ hoàng tử."
"Dám công khai sử dụng Kinh Phong Tiễn trong thành U Châu ư?" An Tri Lộc lập tức cảm thấy Chương Thanh Ngưu tuy làm việc không tệ, nhưng đôi khi so với An Quý vẫn kém một chút: "A Quý, ngươi có biết, người tiến cử ta chính là ngũ hoàng tử? Chính là vị thiếu niên hào hiệp ngồi trên tầng cao nhất của Vĩnh Ninh Tu Sở hôm đó xem tỷ kiếm."
"Người đó chính là ngũ hoàng tử!" An Quý kinh ngạc: "Vậy ngũ hoàng tử đối với Tri Lộc ca có ơn, cũng coi như người của mình rồi."
"Ân tình này chúng ta tự nhiên phải ghi nhớ." An Tri Lộc đan mười ngón tay vào nhau, từ từ vận động ngón tay, suy nghĩ: "Nhưng thủ đoạn vu oan giá họa này quá thô thiển, Hoàng đế ở Trường An hẳn là không ngu."
An Quý gật đầu, nói: “Những học trò kia khi bàn bạc lén lút cũng đã nói như vậy. Chỉ có hai người thông minh hơn chút bảo rằng Hoàng thượng rất giỏi xuôi theo dòng nước mà đẩy thuyền. Ngài ấy hẳn trong lòng sáng tỏ nhưng bề ngoài tin hay không tin, chỉ tùy thuộc vào việc ngài muốn xử lý ai. Vậy nên mối liên hệ giữa Ngũ hoàng tử và Kinh Phong Tiễn, tự nhiên trong lòng Hoàng thượng rõ như gương. Nhưng nếu chẳng may Hoàng thượng từ lâu đã bất mãn với Ngũ hoàng tử thì sao? Vậy nên, để giữ được cái đầu của mình, trước tiên Ngũ hoàng tử cần trưng ra vài bằng chứng trên danh nghĩa, tách mình ra khỏi vụ này đã.”
An Tri Lộc có vẻ khâm phục nói: “Người đọc nhiều sách quả nhiên có kiến thức sâu rộng. An Quý, thiên phú tu hành của ngươi bình thường, sau này sống dễ chịu rồi, thì cũng nên đọc thêm sách.”
An Quý gật đầu, An Tri Lộc nhướng mày hỏi: “Vậy vị Bùi nhị tiểu thư tối qua đến Tùng Khê thư viện, là vì chuyện của Ngũ hoàng tử?”
“Có lẽ vậy.” An Quý đáp: “Những học sinh kia dường như cũng đang tìm kiếm và phân tích một số bằng chứng. Một số thủ lĩnh trong bọn họ còn đang thảo luận cách tiếp cận vấn đề từ những khía cạnh khác.”
“Hai ngôi thư viện đó đều có lai lịch không nhỏ, nghe nói được Trâu lão phu nhân chăm sóc từ lâu.” An Tri Lộc thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra Bùi nhị tiểu thư và Ngũ hoàng tử đã nhận được sự che chở củaTrâu lão phu nhân, lần này chắc Ngũ hoàng tử sẽ không gặp vấn đề gì.”
An Quý gắp một miếng thịt đặt lên bánh của An Tri Lộc, đổ bỏ bát trà lạnh mà An Tri Lộc chưa uống, thay bằng trà nóng, rồi nghiêm túc hỏi: “Tri Lộc ca vừa trở về đã đến Vĩnh Ninh Tu Sở tìm ta, có việc gì quan trọng không?”
“Đọa Lạc Quan.”
An Tri Lộc hít một hơi thật sâu, dù xung quanh không có ai khác, hắn vẫn hạ giọng cực thấp: “Ta rất quan tâm đến Đọa Lạc Quan này. Không phải muốn gia nhập, mà là muốn tìm hiểu xem họ dùng thủ đoạn gì mà tu luyện mạnh mẽ như thế.”
Nghe câu đó, An Quý lập tức biết An Tri Lộc thèm khát một số phương pháp của Đọa Lạc Quan.
Đối với những cô nhi chiến tranh ở tầng đáy ở U Châu như họ, dù biết rõ nhóm người của Đọa Lạc Quan là kẻ phản nghịch triều đại trước, kết giao với chúng có thể bị chém đầu. Nhưng đối với những thiếu niên này, đạo thống hay phân biệt chính tà đều không quá quan trọng.
Quan trọng nhất là chúng không có gia đình, nếu xảy ra chuyện, cùng lắm chỉ mất mạng mình. Nhũng thiếu niên này không sợ liên lụy người thân, nên làm việc ít kiêng nể hơn.
“Việc này ta có thể giúp đỡ được.” An Quý biết đây là việc liên quan đến tính mạng, nên cũng không dám nói to: “Học sinh của hai học viện kia đã chuyển tất cả sách vở, ghi chép, tạp ký về các tu sĩ đời trước đến Tùng Khê thư viện. Họ dường như đã sắp xếp lại kỹ lưỡng. Những thứ này không phải bí mật gì, không có pháp môn tu luyện chi tiết, cũng không ai cảm thấy quý giá, nên không ai buồn chỉnh lý.”
“Nếu tiện, tìm hai học sinh năng lực, lấy những tài liệu đã sắp xếp cho ta xem, không chỉ liên quan đến Đọa Lạc Quan mà là tất cả, nếu không sẽ dễ gây nghi ngờ.” An Tri Lộc trầm ngâm nói: “Nếu những tài liệu đã sắp xếp không tiện đưa, thì hỏi rõ tên sách, ghi chép và tạp ký. Chúng ta sẽ mượn từng cuốn, sao chép lại rồi bỏ tiền nhờ người chỉnh lý dần.”
“Việc này chắc không có vấn đề gì. Đêm hôm đó, ta đón đưa đã quen mặt không dưới bốn mươi, năm mươi học sinh ở Tiềm Tâm thư viện. Ai có năng lực ta cũng nhìn ra được.” An Quý gật đầu.
An Tri Lộc cúi đầu.
Nhìn miếng thịt trên chiếc bánh, hắn quyết định ngay: “A Quý, nếu tối nay ngươi không có việc gì, cứ ở lại phòng ta. Lúc đó ngươi giúp ta xem Hứa tướng quân về lúc nào. Nếu tối nay ông ấy ngủ bên ngoài thì tốt nhất. Ta ra ngoài làm việc một lát sẽ về. Trong khoảng thời gian này ngươi cứ giả như ta vẫn ở trong phòng. Sau này nếu có ai hỏi về chuyện tối nay, ngươi giúp ta làm chứng.”
An Quý gật đầu ngay: “Biết rồi, cứ nói tối nay sau khi ta tới, ngươi vẫn ở đây không ra ngoài là được.”
“Ngươi xử lý việc linh hoạt, ta rất yên tâm.”
An Tri Lộc cầm miếng thịt và bánh, ăn vài miếng xong, lấy khăn lau sạch tay rồi đi thẳng ra ngoài.
An Quý ăn xong thịt muối, ngồi bên bếp lửa cởi giày sưởi chân, rồi vào phòng An Tri Lộc chỉ, nằm luôn xuống giường. Vì cả đêm không ngủ, chẳng mấy chốc hắn thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, trong sân có tiếng động nhẹ. Những cô nhi như An Quý từ nhỏ đã cảnh giác, dù cả người nặng trĩu như có núi đè, hắn vẫn tỉnh dậy ngay. Trong cơn chóng mặt đã nghe rõ tiếng bước chân.
“Tri Lộc ca?”
An Quý ngay lập tức nhận ra tiếng bước chân, liền thở phào.
“Ta về rồi, việc làm khá thuận lợi.” Giọng An Tri Lộc vang lên: “Ngươi tiếp tục ngủ đi.”
“Ừ.”
An Quý mệt mỏi rã rời. Giờ An Tri Lộc đã về, hắn không cần lo lắng nữa, đáp một tiếng rồi ngủ say như chết.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, hắn tỉnh dậy, cuối cùng cảm thấy thanh tỉnh.
Trong sân, An Tri Lộc đã bắt đầu vận động, tập khí công.
Một mùi thơm tươi mát của canh rau đã bay thẳng vào mũi hắn.
“Ăn nhanh đi, dù Bùi nhị tiểu thư không sai khiến, nếu rảnh ngươi cũng nên đến đó sớm chờ sẵn. Người như họ càng cần ngươi làm nhiều việc, ngươi càng được lợi.” An Tri Lộc thấy hắn ra ngoài, chỉ gật đầu về phía nhà bếp, tiếp tục tu luyện.
“Hiểu rồi.”
An Quý vào bếp bưng một tô lớn, vừa húp canh nóng hổi vừa phát hiện trong đó có nhiều miếng thịt băm nhỏ, trong lòng ấm áp.
Sớm đi là phải sớm đi, nhưng nếu rảnh thì nhất định phải hoàn thành tốt việc mà An Tri Lộc đã giao phó.
“A Quý, Hứa tướng quân đến giờ chưa về, có lẽ trực tiếp đến doanh trại rồi. Đến lúc A Ngưu họ có hỏi, ngươi cứ nói ta ở đây cả đêm chưa ra ngoài. Những quý nhân điều tra việc rất giỏi.” Khi An Quý chuẩn bị ra ngoài, An Tri Lộc không yên tâm dặn thêm một câu.
“Ừ.”
An Quý biết rõ An Tri Lộc chắc chắn ra ngoài làm việc gì đó. Nhưng cụ thể là gì, nếu An Tri Lộc không chủ động nói, hắn cũng không muốn hỏi, chỉ gật đầu đồng ý.
An Tri Lộc tiếp tục luyện thêm nửa canh giờ, ăn xong canh nóng, rửa mặt rồi mới rời khỏi nhà, đến nơi làm việc của Hứa Thôi Bối.
Quân doanh U Châu vốn khinh người lạ, nhưng họ đều biết uy lực của Hứa Thôi Bối, nên đối với An Tri Lộc thì tỏ ra khá khách khí. Một vị Hiệu úy họ Nam chủ động tới bắt chuyện, nói rằng Hoa Thương Minh đã sắp xếp xong xuôi. Hôm nay Hứa Thôi Bối sẽ đến Hoa Phủ làm khách. Nếu An Tri Lộc có việc gì cần, có thể nhờ truyền đạt hộ. Nếu không có việc gì, thì cứ tùy tiện dạo chơi trong thành hoặc ra ngoài ngắm cảnh.
Ý tứ rõ ràng: "Tên tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng nhìn chằm chằm chúng ta mà báo cáo lên trên là được."
An Tri Lộc đã lăn lộn ở chợ búa nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ cách đối phó với hạng người này. Vì vậy, hắn cung kính cúi mình trước vị Hiệu úy họ Nam, nói: “Nam tướng quân, thuộc hạ định ra ngoài một chuyến, mua vài thứ cần thiết cho nhà của Hứa tướng quân. Chỉ là mới nhập tịch chưa lâu, vẫn chưa lãnh lương, trong tay chẳng còn đồng nào. Không biết Nam tướng quân có thể cho mượn ít tiền không? Sang tháng sau, nhất định sẽ hoàn trả.”
“Tên tiểu tử nhà ngươi thật láu cá, ngày đầu đến không mang lễ vật để hiếu kính chúng ta, ngược lại còn đòi nợ chúng ta.” Vị Hiệu úy họ Nam tuy mắng, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười, rồi hào phóng lấy ra một thỏi bạc đưa cho An Tri Lộc.
“Tháng sau thuộc hạ mời tướng quân uống rượu.” An Tri Lộc tươi cười nhận lấy.
Mượn và trả bạc, thêm chút quà tặng kèm theo, như vậy mối quan hệ với những người trong quân dần trở nên thân thiết.
...
An Tri Lộc thong dong đi dạo trong chợ, mua một số thứ mà Hứa Thôi Bối có thể dùng được. Hắn lại mua thêm hai bình rượu và rau củ tươi, rồi mới trở về viện của Hứa Thôi Bối.
Đợi khi đóng cửa viện lại, đặt đồ xuống, trái tim hắn mới đập mạnh lên.
Hắn bước đến đống củi bên cạnh sân, từ trong đó lấy ra một gói vải.
Lúc này than trong bếp vẫn chưa tắt hẳn, hắn nhanh chóng thêm ít củi khô, đặt một nồi nước vào. Khi lửa cháy mạnh, hắn lập tức ném cả lớp vải bọc ngoài lẫn bộ y phục đen dính máu vào trong bếp, thiêu hủy sạch sẽ. Ngay cả một mảnh vải nhỏ cũng không bỏ sót, hắn kiên nhẫn dùng que sắt lật từng chút một, đảm bảo tất cả đều bị thiêu rụi.
Lật đi lật lại một lúc lâu không thấy dấu vết còn sót lại, hắn thêm chút củi khô nữa, rồi thu dọn những thứ trong gói vải mà chưa kịp kiểm tra, nhanh chóng trở về phòng mình.
Trong gói vải lớn nhất là một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật màu tím, kích thước đủ để chứa một cái đầu người.
Còn lại mấy món khác gồm một tấm thẻ bài, một túi tiền da hươu, một túi hương bằng sợi bạc, và một chai thủy tinh nhỏ.
An Tri Lộc trước tiên giấu chiếc hộp gỗ màu tím vào trong chăn của mình, sau đó bắt đầu kiểm tra từng món một, bắt đầu từ tấm thẻ bài.
Tấm thẻ bài nặng trĩu, làm từ một loại đồng đặc biệt, một mặt nhẵn bóng, mặt kia có hoa văn tối màu, nhưng không có bất kỳ chữ viết nào.
Hắn lật qua lật lại nhiều lần, không tìm ra manh mối gì, bèn tạm thời cất nó vào một túi da đã chuẩn bị sẵn.
Chiếc túi hương làm từ sợi bạc trông vô cùng quý giá, bên trong đựng thứ giống như hương liệu, nhưng ngửi kỹ cũng không thấy mùi gì.
Chai thủy tinh nhỏ bên trong trống không, nhưng thủy tinh có màu xanh lục nhạt hiếm thấy, bề mặt bên trong phát ra ánh sáng mờ ảo và có nhiều vết lõm nhỏ.
Ba món đồ này không cho thấy công dụng gì cụ thể, nhưng An Tri Lộc không nản lòng. Hắn cẩn thận lấy chiếc hộp gỗ màu tím ra.
Sau khi quan sát một lúc, hắn phát hiện chiếc hộp gỗ này chỉ có một khóa ngầm. Do dự một chút, hắn lại bước ra ngoài, cầm theo một cành tre dài và mảnh.
Cầm cành tre trên tay, hắn vẫn cảm thấy chưa an toàn, bèn lấy một tấm khiên thường dùng nhất của mình để chắn phía trước, rồi từ từ dùng cành tre khều mở khóa ngầm trên chiếc hộp gỗ tím.
"Rắc" một tiếng, khóa ngầm được mở ra dễ dàng.
Không có gì nguy hiểm xảy ra.
Nhưng An Tri Lộc vẫn cau mày, không hề mất cảnh giác.
Hắn càng cẩn thận hơn, từ từ dùng cành tre nâng nắp hộp lên.
Vừa hé mở một khe nhỏ, bên trong lập tức vang lên tiếng vo ve, giống như côn trùng đang bay lượn.
"Chẳng lẽ là trùng độc?"
Ý nghĩ này lập tức hiện lên trong đầu An Tri Lộc.
Hắn hơi nheo mắt, lắng nghe một lúc, xác định đó quả thực là một sinh vật sống, nhưng dường như bị giam giữ trong hộp, không thể thoát ra ngoài.
Hắn cực kỳ chậm rãi mở nắp hộp ra từng chút một. Khi nhìn rõ bên trong, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong hộp được chia thành chín ngăn, mỗi ngăn đặt một chai thủy tinh.
Chín chai thủy tinh này đều trong suốt, mang sắc xanh rêu nhạt.
Ở giữa có một chai thủy tinh lớn hơn tám chai còn lại, cỡ nắm đấm trẻ con, nắp chai cũng làm từ thủy tinh, nhưng có vài lỗ thông khí.
Bên trong chai này rõ ràng có một con trùng độc cỡ móng tay.
Con trùng độc này trông hết sức đáng sợ. Toàn thân nó đỏ như máu, xen kẽ giữa các mảnh giáp và thịt mềm màu đỏ tươi, hoàn toàn không giống một sinh vật tự nhiên.
Nó trông tròn trĩnh như một con bọ cánh cứng, nhưng không có đầu rõ ràng. Ở một đầu có bốn đến năm điểm đen. Ban đầu hắn tưởng đó là mắt, nhưng khi nhìn kỹ hơn, phát hiện những điểm đen này có những xúc tu nhỏ ra vào liên tục.
Tiếng vo ve kia phát ra từ sự ma sát giữa các mảnh giáp trên bụng con bọ. Dường như nó rất muốn dùng mảnh giáp cào rách hay phá vỡ chai thủy tinh để thoát ra ngoài. Nhưng chai thủy tinh này dày và chắc chắn, nó đã bị giam giữ trong đó quá lâu, không còn sức lực. Sau khi ma sát một lúc, dường như nó quen với ánh sáng chiếu vào hộp, dần dần nằm im, chỉ thỉnh thoảng cử động yếu ớt.
Tám chai thủy tinh còn lại chứa đầy các loại bột màu sắc khác nhau. Có loại trông như bột nghiền từ thực vật, có loại như là tinh thể nghiền nhỏ, tất cả đều lấp lánh ánh sáng.
An Tri Lộc nhìn hồi lâu, không thấy chiếc hộp này có điều gì huyền diệu khác, không khỏi thất vọng, cảm thấy nó giống như một củ khoai nóng bỏng tay.
Hôm qua, hắn đã mạo hiểm lớn để lấy được gói đồ này. Thông qua việc ép hỏi người phụ nữ kia, hắn nghi ngờ rằng gói đồ này chính là thứ mà tên tu sĩ Đọa Lạc Quan từng ám sát Tề Dũ để lại.
Giờ đây, bên trong hộp có một con trùng độc kỳ dị, khiến hắn càng tin tưởng rằng suy đoán của mình đã đúng mười mươi.
Nhưng hắn mong muốn là pháp môn tu luyện hoặc phương pháp đối địch của Đọa Lạc Quan, thậm chí là bí thuật luyện trùng độc cũng được.
Hiện tại, thứ này chẳng có gì hữu ích, có con trùng độc cũng không biết dùng vào việc gì, hoặc luyện thế nào, sai khiến ra sao.
Vật này nếu cứ giữ trong tay, lỡ đâu nó đột nhiên phát ra âm thanh quái lạ. Vậy thì khi bị người khác phát hiện, dù có trăm miệng cũng khó mà giải thích cho rõ ràng.
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy để an toàn, nhất định phải xử lý cái hộp gỗ này. Dù có phải đào một hố sâu để chôn tạm cũng được.
Nhưng vào khoảnh khắc khi hắn đóng nắp hộp gỗ lại, thân thể bỗng dưng run lên.
Cái hộp màu tím này, khi đóng nắp lại thì kín mít không còn một kẽ hở nhỏ nào.
Trong chiếc bình thủy tinh giam cầm con trùng độc ấy, trên nắp bình có vài lỗ nhỏ. Những lỗ đó không phải để thông khí cho con trùng độc dữ tợn và quỷ dị này, mà là để thả thức ăn cho nó sao?
Những thứ bột phấn trông như thuốc kia, chẳng lẽ là dùng để nuôi dưỡng nó?
Con trùng độc này, dù bị nhốt trong cái hộp kín như vậy mà vẫn chưa chết, vậy chắc chắn đây không phải là vật tầm thường.
Dù có đào hố chôn nó đi, chưa chắc nó đã bị ngạt chết. Nhưng nếu hơi ẩm dưới đất xâm nhập, hoặc nó bị ngâm nước, liệu có chết không?
Hắn chợt nghĩ tới một nơi tạm thời có thể cất giữ nó.
Ngay lập tức, hắn dùng hai tấm vải thô bọc kỹ cái hộp gỗ tím, rồi bỏ vào một chiếc giỏ tre dùng để đựng rau. Trong giỏ, hắn cũng đặt túi da chứa những thứ đồ khác, sau đó phủ thêm nhiều đồ linh tinh lên trên. Xong xuôi, hắn giả vờ như đang đi mua sắm, rồi bước ra khỏi cửa.
Khi đi qua một con hẻm, đầu hẻm chen chúc đầy người, hình như ai nấy đều đang đứng xem náo nhiệt.
Từ trong hẻm liên tục vang lên tiếng quát mắng của các quan sai.
An Tri Lộc không dừng lại xem chuyện gì xảy ra, chỉ thản nhiên bước đi chậm rãi.
Tuần bộ và điển sử trong thành U Châu mấy ngày nay bận rộn đến mức kêu trời không thấu.
Khắp nơi đều có kẻ gây rối, và hầu như tất cả đều là tu hành giả.
Hai viên quan phụ trách việc bắt giữ trong toàn thành mấy ngày nay liên tục yêu cầu quân đội U Châu cử tu hành giả tới hỗ trợ.
"Chúng ta cũng không đủ người chứ! Trời ạ, số lượng tu hành giả lợi hại xuất hiện trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn cả những gì ta từng gặp trong cả đời. Dù có điều hết tu hành giả từ Vân Trung Quận và Ngư Dương Quận qua cũng không đủ."
"Dù không có tu hành giả, các ngươi cũng ráng chịu khó. Điều binh sĩ mặc trọng giáp tăng cường điều tra. Đi lại nhiều cũng tốt. Cùng lắm là vài ngày nữa chúng ta sẽ mời huynh đệ dưới trướng các ngươi uống rượu."
Người mà tên quan viên kia đang năn nỉ, chính là vị tướng quân từng cho An Tri Lộc vay tiền trước đó – Nam Thừa Tông Hiệu Úy.
"Ngươi như vậy thật không biết điều, lại chạy tới đây nói mấy chuyện này." Nam Hiệu Úy biết rõ đối phương cố tình tới đây để gây chuyện, "Ngươi nghĩ rằng vì có Hứa Giám Sát ở đây nên có thể gây áp lực cho chúng ta sao? Đều là huynh đệ với nhau, sao các ngươi lại hạ lưu như vậy? Khó khăn của chúng ta chẳng lẽ các ngươi không hiểu?"
"Khó khăn đến mấy cũng không thể cứ để xảy ra án mạng mãi được. Đêm qua lại có thêm hai mạng người nữa!" Quan viên quấn lấy Nam Thừa Tông gần như muốn quỳ xuống ôm chân hắn ta.
"Thêm hai mạng người nữa?" Nam Thừa Tông giật mình.
"Lão Đinh ở Hương Xuân Dịch tối qua bị người ta đâm chết."
Viên quan sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: "Mới vừa rồi, trong giếng nước ở hẻm Lê Hoa phát hiện một xác nữ. Ngục tốt đã kiểm tra kỹ càng, nạn nhân bị cưỡng bức trước khi bị giết, và không chỉ một lần, cũng không chỉ ở một chỗ."
Nam Thừa Tông ngạc nhiên: "Không chỉ một chỗ nghĩa là sao?"
Viên quan lạnh giọng đáp: "Ngục tốt nói tên ác nhân kia sở hữu thứ hung khí rất lớn, khiến thân thể nữ nhân không chỉ bị sưng phù ở chỗ kín, mà còn bị cưỡng bức trong thời gian dài, hậu môn cũng bị rách toạc."
Nam Thừa Tông nhíu chặt mày.
Viên quan tiếp tục: "Ngục tốt nói tên này nghiện nặng, có thể là một kẻ háo sắc vô độ. Trước sau ít nhất đã cưỡng bức nữ nhân trong vòng một canh giờ. Ta nghĩ cần phải điều tra từ các kỹ viện trong thành, hỏi từng kỹ nữ xem có khách nào giống như vậy hay không. Nhưng chúng ta lấy đâu ra người? Ta cũng không hiểu tại sao tên này biến thái đến thế, sau khi giết người lại còn ném thi thể vào giếng nước mà nhiều người dùng để lấy nước. Tin tức đã lan truyền khắp nơi, khiến cả thành phố hoang mang. Nếu không tìm ra thủ phạm, lòng người sẽ bất an, sau này nhà nào có con gái dám ngủ yên, dám ra ngoài đường?"
"Binh sĩ mặc trọng giáp và Huyền Giáp sĩ thật sự không còn."
Nam Thừa Tông sắc mặt cũng trở nên khó coi, khẽ nói: "Giáp Binh trong thành đều đã bị mấy nhà chia nhau hết. Họ sợ rằng đêm tới sẽ có tu hành giả đột nhập cướp bóc. Lát nữa ta sẽ điều động một trăm lính gác thành nhanh nhẹn cho ngươi sai khiến. Nếu gặp tu hành giả, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện liều mạng, cứ đầu hàng hoặc nằm xuống giả chết. Nghe ta một lời khuyên, những tu hành giả dám gây chuyện ban đêm gần đây, hoặc là có lai lịch lớn, hoặc là bản thân có võ công cao cường. Ngươi tuyệt đối không thể đụng vào. Còn nữa, bảo người của các ngươi đừng đến đây gây rối, mấy ngày tới nhân lực vẫn thiếu. Nói riêng với ta, dù sao việc điều tra cũng không nhất thiết phải dùng võ nhân."
An Tri Lộc đi dọc theo con đường phía bắc, một tiểu lại áo xanh chạy vụt tới bên cạnh.
"Tiểu Đỗ, ngươi giúp ta nhắn với Thanh Ngưu rằng, từ giờ hãy huy động tất cả mọi người, tập trung điều tra về những chuyện liên quan đến Đọa Lạc Quan. Bất kể là tin tức, sách vở, hay ghi chép gì liên quan đến Đọa Lạc Quan, hay những người già am hiểu nhiều về triều đại trước, hãy tìm giúp ta."
Hắn không quay đầu lại, chỉ khẽ nói nhanh: "Ngươi nói với Thanh Ngưu rằng, mấy tên tu sĩ của Đọa Lạc Quan không biết đang bày mưu tính kế gì. Hai người mà hắn từng nhắc đến trước đó, có lẽ có liên quan đến tu sĩ của Đọa Lạc Quan, đêm qua đều đã bị bịt miệng. Ngươi nói với hắn rằng, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm, mất đầu như chơi. Từ giờ, khi hắn và các ngươi hành động, khi điều tra, hãy cẩn thận đừng để bị ai phát hiện là đang điều tra về Đọa Lạc Quan."